"Trong thời gian giữ chức vụ Phó Tổng giám đốc kiêm giám đốc Chi nhánh Hai Bà
Trưng, bà Nguyễn Thị Hương Giang đã ký nhiều chứng thư bảo lãnh cho các doanh
nghiệp vượt quá thẩm quyền và không đúng trình tự, thủ tục theo quy định của
Ngân hàng và quy định chung của pháp luật. Các đơn vị nhận bảo lãnh bao gồm:
CTCP Máy Thiết bị Dầu khí (PV Machino), Công ty TNHH Máy xây dựng VITRAC, Công
ty TNHH Vật tư Tổng hợp Long Biên, CTCP Vận tải và Thương mại VEAM, Ban quản lý
Dự án công trình giao thông Yên Bái - Sở GTVT tỉnh Yên Bái, Chi nhánh CTCP Xuất
nhập khẩu và Xây dựng Công trình tại Hà Nội, BIDV Tây Hồ, và Công ty Vinaconex
- Viettel." (nguồn: http://cafef.vn/tai-chinh-ngan-hang/seabank-khong-thanh-toan-bao-lanh-150-ty-dong-trai-phieu-dn-cua-vina-megastar-do-trai-luat-20121127101838710ca34.chn).
Đây là nội dung được nêu trong bài báo phản ánh tình trạng các bảo lãnh ngân hàng bị coi là "không hợp pháp" do người ký không đúng thẩm quyền hoặc cố ý làm trái.
Dường như khi việc làm ăn "xuôi chèo mát mái" thì doanh nghiệp thường không mảy may quan tâm tới giá trị hiệu lực của các giấy bảo lãnh ngân hàng. Chúng ta đã quen với việc đưa vào hợp đồng, giao dịch điều khoản cung cấp chứng thư bảo lãnh ngân hàng; để rồi chúng ta quá yên tâm khi đối tác trao tay mình tờ giấy "bảo lãnh" của một ngân hàng với con dấu đỏ chót. Chỉ cần vậy !
Phải chăng chúng ta đã quên kiểm soát lại giá trị pháp lý của nó ? Hay chúng ta cũng không đủ cơ sở để đánh giá tính hợp pháp của chứng thư đã phát hành? Có lẽ là cả hai.
Cả một thời kỳ dài, doanh nghiệp coi ngân hàng "là cha, là mẹ". Không thế sao được, tiền bạc như máu của doanh nghiệp. Thiếu máu là chết ! Và cũng cả một thời kỳ dài, chúng ta ngầm định rằng, cứ cái gì của ngân hàng phát hành ra là "chuẩn không cần chỉnh"; bởi ngân hàng thường gắn liền với quy trình kiểm soát chặt chẽ. Tiền bạc thì phải chặt chẽ, đâu ra đấy, không thể cẩu thả được. Chúng ta chết bởi chỗ đó !
Một ngày đẹp trời cưỡi xe hơi, mặt ngẩng cao tự tin bước tới ngân hàng để yêu cầu "ông bảo lãnh" thanh toán giùm cái khoản nghĩa vụ cho đối tác đã "mất sức chiến đấu". Té ngửa khi "ông bảo lãnh" bảo rằng cái chứng thư có con dấu đỏ chót đó chỉ là... tờ giấy lộn, vì nó không có giá trị pháp lý, vì nó sai thẩm quyền, vì nó không có hồ sơ, vì nó thiếu quy trình,... vì nó...vv...và...vv.....!!!
Câu hỏi đặt ra là, ký một hai cái trái thẩm quyền còn nghe được, đằng này, ký một loạt chứng thư bảo lãnh, vào nhiều thời điểm khác nhau, cho nhiều đơn vị khác nhau. Vậy mà không ai phát hiện ra sớm hơn để mà "hô hoán" lên cho doanh nghiệp biết.
Trách nhiệm của Hội Đồng Quản Trị ở đâu? Trách nhiệm của Ban Kiểm soát ở đâu? Trách nhiệm của "người ủy quyền" ở đâu ? Tội thiếu trách nhiệm quản lý này có lẽ còn nặng hơn cả tội "cố ý làm trái..."
Xem ra mình phải tự cứu mình trước khi trời cứu !